Mười ba tuổi con làm dâu họ
Mã
Đo nương nhà người bằng nước
mắt rơi rơi
Mười bốn tuổi con đã là thiếu
phụ
Ngồi tẽ ngô, tẽ tơi tả đời
mình
Mười lăm tuổi cõng con về
thăm mẹ
Như trâu be đeo ách giữa
nương cằn.
Mẹ bảo cày đi một luống, cày
về hai đường
Lòng như sợi chỉ rũ không
rối!
Bây giờ cun cút lớn cõng cun
cút bé
Bỏ núi không bỏ khe
Bỏ rừng không bỏ núi
Con như ngọn đèn cạn dầu, bấc
ngắn
Như khúc củi tươi trong bếp
nhà người.
Con không trách mẹ đâu
Con đã gặp con gà đội chiếc
lược vàng chổng ngược lên trời
Gáy đời người phải khổ!
Con không trách mẹ đâu
Lòng con như nước suối xanh
biếc
Rũ sợi, sợi không phai.
Nghe mẹ con về làm nương nhà
người không có chỗ cỏ mọc
Con về làm chuồng nhà người
chật chỗ buộc trâu
Nhưng mẹ ơi!
Mẹ hãy để các em con làm ăn,
làm mặc
Hãy để nước tự tìm đến suối,
đến khe
Đừng vội đo nương nhà người
như con mẹ nhé!
do la cau chuyen co tich ket thuc khong co hau!
Trả lờiXóa