Đoàn Hữu Nam
Có thể nào quên cánh cửa khép
hờ
Gà dáo dác trong ráng chiều
phấp phỏng
Con đường quê dầy tiếng chân
nặng nhọc
Tiếng thở dài chui vào mông
lung!
Có thể nào quên mỗi sớm mai
về
Bao tia nắng tung hoành qua
kẽ vách
Bát cháo loãng trên tay cha
hụt hẫng
Tiếng chim báo khách ngập
ngừng!
Có thể nào quên ngày ta đón
em về
Mẩy lép… chấm than giữa hai
cơn đói
Nhìn đàn vịt vác diều ngâm
dưới suối
Tạm nguôi mùa nước nổi chìm!
Có thể nào quên!
Có thể nào quên!...
Những ngày đói bám ta như mõ
bám cổ trâu
Dẫu trĩu nặng đã rải đều năm
tháng
Dọc con đường đã đầy hoa và
nắng
Mùa màng cõng những niềm vui
Nhưng có thể nào..., ta có
thể nào quên!...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét