Đoàn Hữu Nam
Kính tặng anh thương binh Nguyễn Văn Lợi
Non nửa đời người chinh chiến
mang đôi mảnh đạn trong người
khước từ ồn ào phố xá
anh về vui thú ruộng vườn
Chị ru bình yên cho anh
bằng những tháng ngày tần tảo
đồi chè, vườn rau, ao cá
đắp bồi cho một cơ ngơi
Mùa màng trùm lên thất bát
tháng ngày nuốt những niềm đau
hạnh phúc vuông tròn lồ lộ
hạnh phúc chìm trong nghĩ suy
Mỗi ngày bình minh thức dậy
cỏ cây hăm hở cùng người
mùa nối mùa không lỡ hẹn
đủ đầy nguôi nguôi đớn đau
Hái tặng tôi chùm quả ngọt
“ Anh dâng bàn thờ tổ tiên.”
chị buộc đôi gà sống thiến
“Quà quê chú gắng mang về!”
rưng rưng nhìn anh nhìn chị
mong manh số phận không còn
chỉ thấy sáng ngời khuôn mặt
của người đi qua mùa đông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét