Nhà văn Mã A Lềnh
…. Tôi được đọc trường
ca Luân hồi của Đoàn Hữu Nam , mừng và
cảm phục tư duy thơ liền mạch, liên hồi của tác giả. Trường ca, nghĩa đen là thơ
dài, phải dài, phải có chương hồi nhưng phải có một mạch chủ đạo. Riêng cái
chuyện dám viết trường ca đã đáng khâm phục rồi,
chứ chưa dám nới cái “lý sự’ của trường ca này đã thâu tóm cả một khoảng không gian rộng lớn, thâu tóm cả chiều dài lịch sử, thâu tóm muôn cảnh, thấp thoáng biển, thấp thoáng đồng bằng, thấp thoáng núi non kỳ ảo, thấp thoáng thời tiền sử với truyền thuyết Lạc Long Quân – Âu Cơ, và thấp thoáng bóng dáng những người miền rừng khẳng khái, chân thật vục lưỡi cày lên sườn núi, đạp lên đá nhọn mà đi, lầm lì vật lộn với cuộc sống, bao dung với cuộc đời khắc nghiệt… Cuộc sống, thiên nhiên, lao động, hội hè, dáng đi, cây nảy mầm, vách đá… ồ ạt, loang loáng. Khi thì phảng phất dân ca:
chứ chưa dám nới cái “lý sự’ của trường ca này đã thâu tóm cả một khoảng không gian rộng lớn, thâu tóm cả chiều dài lịch sử, thâu tóm muôn cảnh, thấp thoáng biển, thấp thoáng đồng bằng, thấp thoáng núi non kỳ ảo, thấp thoáng thời tiền sử với truyền thuyết Lạc Long Quân – Âu Cơ, và thấp thoáng bóng dáng những người miền rừng khẳng khái, chân thật vục lưỡi cày lên sườn núi, đạp lên đá nhọn mà đi, lầm lì vật lộn với cuộc sống, bao dung với cuộc đời khắc nghiệt… Cuộc sống, thiên nhiên, lao động, hội hè, dáng đi, cây nảy mầm, vách đá… ồ ạt, loang loáng. Khi thì phảng phất dân ca:
“ À ơi!
Cánh cò
bay lả bay la
Mặt trời
xuống núi sương sa đẫm chiều
Đời người
biết được bao nhiêu
Mà mênh
mông bể những điều dại khôn
Ngàn năm
đỡ kiếp vui buồn
Muôn năm đỡ nước mắt nguồn chảy xuôi”…
Khi là cái lý của người miền núi:
“Trâu ngã
dấu chân hổ cũng méo
Tốt với
nhau ăn quả trứng không hết
Không tốt
mổ trâu cũng không đủ”…
Cái giỏi nhất của trường
ca (hay người viết trường ca) là phải móc nối được các trường đoạn vào nhau,
móc xích này nối vào móc xích kia để không bị hẫng hụt. Hơi tiếc Luân hồi thiêu thiếu cái duyên đó. Ví
như khúc Ra đi rồi mới đến khúc Chia tay. Ví như kết khúc Gặp gỡ:
“Những ký
ức tỏ mờ, đứt nối
Soi vào
bát rượu chuyền tay”…
Với mở khúc Lời
già làng trước mộ Tổ:
“Trâu ngã
dấu chân hổ cũng méo
Tốt với
nhau ăn quả trứng không hết” lại chẳng dính mấy vào nhau, dường như là viết
cho có vậy.
Song nhiều câu, khổ sáng lên từ quan sát:
“Cái ngủ
mày ngủ cho sâu
Ngày mai
trôi dạt về đâu cũng đành
Nắng mưa
bão gió cho mình
Cho đời
trong trắng ngọt lành ngủ ơi
Hạt vàng
như thể vành môi
Chen nhau
xếp những nụ cười lặng thinh”…
Hay sáng lên từ nhận thức:
“Tôi theo
cha về Lạc Việt xa xưa
Bắt gặp
dấu chân người đi mở đất
Những con
người ngực trần chân đất
Nhìn xa cả
vạn năm sau…”
Chất liệu của văn học là
ngôn từ, và là ngôn từ đặc biệt. Vậy nên thưởng thức văn học phải bằng nghĩ và
cảm trong tiềm thức, nhất là đối với thơ ca. Luân hồi thêm một tiếng nói trong thơ Lào Cai. Đã có khởi sự từ
trường ca Luân Hồi hẳn Đoàn Hữu Nam
sẽ còn đi xa hơn, nếu như đọc và học nhiều hơn, chẳng hiểu sao tôi cứ bị ám ảnh
một cảm giác rằng Đoàn Hữu Nam đã vắt gần kiệt sức mình sau dấu chấm cuối cùng
của bản trường ca này.
27/4/1997
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét