Đoàn Hữu Nam
Thị xã của tôi
Thị xã của tôi
ba vạn người dân
Ba vạn người lo
toan tất bật
Tĩnh lặng lùi
vào quá khứ
Không gian giãn
ra
Thời gian giãn
ra
Thị xã như bàn
cờ
Những ô trống
được lấp đầy từ mái lá tranh tre.
Thị xã của tôi
bắt đầu từ con số không
Người trở về nao
nao nghĩ đến ngày biến không thành có
Mọi người đều
gửi lòng mình vào cần mẫn thường ngày
Những ngôi nhà
mới xây như những nét hoa văn thời đại mới.
Thị xã của tôi
Mười bốn năm
chia xa
Mười bốn năm gặp
lại
Ai cũng có nỗi
niềm riêng cất giấu
Nhịp cầu đang
nối lại tình xưa
Thị xã bây giờ
như thực như mơ!...
Lào Cai 1992
Lào Cai và em
Nhớ buổi đầu hối
hả ngược Lào Cai
Những tên đất
tên ga đằm sâu vào nỗi nhớ
Miền quê mới cho
ta nhiều bỡ ngỡ
Sau cánh rừng
thấp thoáng một vầng trăng.
Đã mấy mùa đi
qua em ơi
Cái náo nức lặn
vào đời vất vả
Mỗi buổi sáng
gặp chồi non hé nở
Là lòng người
thức dậy những đam mê.
Mấy mùa rồi dọc
con đường em đi
Gặp dự cảm và
ngổn ngang thị xã
Nhữngg đường bay
cùng đường cày mới vỡ
Cứ song đôi mặc
nắng lửa mưa dầm.
Ngày mai anh tới
đây
Gặp thành phố
còn nồng say vôi vữa
Em đón anh với
nụ cười rạng rỡ
Là anh gặp Lào
Cai mê say!
Lào Cai 1992
Nói với em
Nhớ ngày gặp
nhau góc phố
Gió vô tư lật
tóc xõa tơi bời
Em ngần ngại men
theo từng vệt cỏ
Dấu ấn chiến
tranh đâu nhường thời gian.
Với chúng mình
năm tháng vèo trôi
Chỉ góc phố giữ
lại thời thơ ấu
Mười mấy năm rồi
bôn ba tứ xứ
Ngày trở về gặp
góc phố rộng rênh…
Sao ngày đầu
trời xanh thế hả em
Người với đất
bao nỗi niềm bày tỏ
Có đổ mồ hôi có
no có đói
Những ngôi nhà
theo dọc phố mọc lên.
Cùng con người
phố trở lại thanh xuân
Dẫu có việc
khiến lòng người nhức nhối
Ai vô tư ai cồn
cào cơn đói
Ai ngậm ngùi rơi
nước mắt – Đất ơi!
Cái ồn ào rồi sẽ
qua em ơi!
Như trời đất hết
mưa rồi lại nắng
Như dòng Nậm Thi
một màu xanh ngăn ngắt
Cho chúng mình
soi bóng với dòng trôi!
Lào Cai
1992
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét