Hồ Xuân Đoan
Cứ
mỗi chiều tôi lại cầm nhành lá ra sông
Ngắt
từng chiếc thả xuôi dòng nước chảy
Dẫu
biết sông Hồng chẳng đổ vào sông Đáy
Nhớ
ngày đầu vừa mới làm quen
Cô
binh nhì chép tặng tôi bài hát
Về
dòng sông quê hương em trong vắt
Có
bãi dâu soi bóng êm đềm...
Để
bây giờ mỗi lúc nhớ em
Lại
văng vẳng những lời tha thiết
‘’Ở
tận sông Hồng em có biết
Quê
hương em cũng có dòng sông’’*
Bài
hát của em tôi đã thuộc lòng
Tôi
đã hát trên đường đi đánh giặc
Tôi
đã hát lời trái tim thầm nhắc
‘’Anh
đón em về thoả chờ mong’’
Tôi vẫn yêu bài hát dòng sông
Nên
vẫn thấy cô binh nhì năm ấy
Chiều
chiều lội xuống dòng sông Đáy
Vớt
thuyền lá - tôi thả ngọn sông Hồng.
Tôi
vẫn yêu mãi mãi dòng sông
Trong
bài hát ngày xưa em chép tặng
Ôi
dòng sông vắt ngang trời đầy nắng
Sóng
vỗ về những thuyền lá của tôi.
Để
suốt đời tôi thương nhớ không nguôi.
Lời bình của Đoàn Hữu Nam
Tôi đã đọc nhiều thơ của Hồ Xuân Đoan.
Thơ anh thường ghi dấu nhiều miền của đất nước. Tôi có cảm tưởng đi và viết là
mạch nguồn chính của người cựu binh này. Song ‘’Có cuộc hành trình phải có lúc
dừng chân’’ - (Thơ RaXun Gamratốp). Cuộc dừng chân ở nơi con sông Hồng chảy vào
đất Việt đã khiến nhà thơ bâng khuâng, nuối tiếc, và bài thơ Thuyền lá
ra đời trong hoàn cảnh này.
Thuyền lá là bài thơ tình đơn phương. Sự đơn
phương được tác giả thú nhận ngay từ khổ đầu:
Cứ mỗi chiều tôi lại cầm cành lá ra sông
Ngắt từng chiếc thả xuôi dòng nước chảy
Dẫu biết sông Hồng không đổ vào sông Đáy
Tôi vẫn lặng thầm gửi thuyền lá cho em...
Như một người kể chuyện cổ tích, có đầu,
có cuối. Bắt đầu là kể sự việc, sau đó dẫn dắt ta vào trong mê cung của chuyện.
Nhà thơ thừa nhận sự vô lý của mình, cái vô lý mà chỉ người đang yêu mới chấp
nhận được, đó là: biết việc mình làm là vô vọng song trong tâm tưởng vẫn đinh
ninh hy vọng. Điều này không chỉ riêng tác giả lbài thơ vấp phải mà rất nhiều
những người đang yêu vấp phải, còn tình yêu thì còn người vấp phải. Chả thế mà
ông bà mình đã từng: ‘Gánh vàng đổ xuống sông Ngô, đêm nằm tơ tưởng đi mò
sông Tương’’. Yêu say đắm đến ngơ ngẩn thế là cùng. Cái khó nhất của câu
chuyện là sự mở đầu. Sự mở đầu thẳng thắn, phơi cái tâm, cái tình của mình ra ở
phần đầu bài thơ khiến người đọc háo hức muốn được biết xem câu chuyện dẫn ta
đi đến đâu. Đi tiếp cùng tác giả ta được biết đó là tấm lòng của anh, một người
lính trên đường ra trận gặp và làm quen được với một có gái. Cô gái ấy không
những ban tặng cho anh tình cảm lứa đôi mà còn khuấy lên trong anh tình cảm quê
hương, một nỗi niềm đau đáu mà bất cứ người lính nào trên đường ra trận đều
hướng về, đều vì nó mà chiến đấu và chiến thắng. Mối tình của họ thoảng qua như
cơn gió, nhưng đây là cơn gió nồm nam giữa trưa hè oi bức, là mạch nước nguồn
chảy giữa cánh đồng khô khát. Trong những năm kháng chiến chống Mỹ ác liệt,
người đi không hẹn ngày về. Cái vất vả, gian lao, cái sống cái chết kề nhau bắt
buộc người lính phải dồn nén tình cảm của mình vào nội tâm để hướng về phía
trước. Trên chặng đường hành quân ác liệt ấy anh được cô gái cùng đồng tâm,
đồng chí trao món quà tặng bất ngờ, đó là tình yêu đôi lứa, đó là gợi lên tình
cảm quê hương. Anh cứ để cho cái dư vị ngọt ngào đó thấm sâu vào nội tạng.
Không, vượt lên trên nội tạng là tâm tưởng. Dư vị ấy dệt trong tâm tưởng anh
một ước vọng rất giản đơn nhưng vô cùng trọng đại với một đời người, nhất là
với người lính trong chiến tranh : “Anh đón em về thoả chờ mong’’.
Mối
tình của anh chỉ có vậy, những nẻo đường chiến dịch đã cuốn mỗi người về mỗi
ngả để rồi mãi mãi họ không đến được với nhau. Với nhiều người khi chia tay với
những mối tình thoảng qua như thế này họ nhanh chóng lãng quên ngay, song với
người đa tình, đa cảm lại khác, cái dư vị của ngọn gió nồm, dòng nước mát ấy
được anh ta tôn thành một kỷ niệm đẹp,
anh ta cất kỷ niệm đó vào sâu vào sâu thẳm tim mình để mà thương, mà nhớ, mà
nuối tiếc, khát khao. Anh ta luôn tâm niệm, khi ban tặng tình cảm cho anh cô
binh nhì cũng đã nhận tấm lòng của anh. Cô luôn nâng niu, cất giữ tình cảm của
anh như anh luôn nâng niu, cất giữ tình cảm của cô. Do chiến tranh, do hoàn
cảnh cô và anh không đến được với nhau nhưng tấm lòng hai người vẫn hướng về nhau.
Vì thế anh mới đinh ninh: ...Nên vẫn thấy cô binh nhì năm ấy/ Chiều chiều
lội xuống dòng sông Đáy/ Vớt thuyền lá - tôi thả ngọn sông Hồng...
Đến đây
sự vô lý của sự mở đầu bài thơ được diễn giải thành sự có lý, nó khiến người
đọc thở phào, yêu luôn cả mối tình lãng mạn của người trong thơ. Cái thần của
bài thơ là ở đây, và cũng là cái cớ để cho tác giả bày tỏ tiếp nỗi lòng mình.
Người vùng cao thường nói “Lửa nóng thì
tro cũng nóng’’, ai cũng có những nỗi niềm, song không phải ai cũng giãi bày ra
được. Với bài thơ Thuyền lá, tác giả Hồ Xuân Đoan đã giãi bày
lòng mình về một một mối tình lãng mạn, và anh cũng đã giãi bày hộ nỗi lòng của
những người cùng cảnh ngộ. Xin cám ơn nhà thơ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét