Hoàng
Quảng Uyên
Trường
ca Bão trở - Bài ca được “dựng” nên
bởi nhiều câu thơ, đoạn thơ! Đó là một định nghĩa theo nghĩa đen. Dài, nhiều
chưa phải là tất cả! Quan trọng là hồn cốt, tinh tuý và độ long lanh bên trong.
Theo “ Lý lối” này Trường ca Bão trở
của Đoàn Hữu Nam “rõ” là dài, nhưng đó chỉ như là chiếc áo khoác tạo sự trang
trọng, bề thế! cái hồn cốt, tinh tuý, long lanh bên trong mỗi câu thơ, đoạn thơ
mới tạo nên sự vạm vỡ của tác phẩm: Đó là lịch sử cuộc thiên di sinh tử
của tộc người Dao - Miêu, là phẩm cách sống của những Người không chịu khuất
phục. Quật cường. Dũng cảm và mãnh liệt, tồn tại và vươn lên cường tráng. Đó là
tình yêu cuộc sống, tình yêu con người, tình yêu lứa đôi, là những Hỉ, Nộ, Ái,
ố... là Dân tộc học, là phong tục, tập quán... tất cả hiện lên trong Bão trở để có thể tự tin mà nói rằng
trường ca này là Đặc sản Hoàng Liên Sơn được tạo tác bởi bút lực tài hoa
của Đoàn Hữu Nam.
Lịch
sử thiên di tộc người Dao - Miêu dọc trên đỉnh Hoàng Liên đủ dài với khoảng
thời gian mấy trăm năm, khởi đầu từ đời nhà Thanh bên Trung Quốc. Hẳn nhiên yếu
tố dài là cần nhưng đó chỉ như là một cái nền. Quan trọng hơn trong Bão trở là ở độ rộng, độ sâu
lịch sử giúp ta nhìn vào cõi thẳm sâu của Dân tộc để chiêm nghiệm, cảm tác và
điều ấy chính là phong cách riêng có của Đoàn Hữu Nam .
Mở
đầu tác phẩm, Đoàn Hữu Nam tả kỹ, tả “say” cái Bản của tôi (Tôi - nhân
vật chính của Trường ca). Trong cái bản rất đặc biệt, đặc sắc đó hiện lên hình
ảnh một chàng trai cường tráng, trung thực: yêu tận cùng, đam mê tận cùng. Tận
cùng sống, tận cùng chết. Đó là hình ảnh ánh xạ từ người ông, người cha,
đẹp lừng lững. Hình ảnh của người mẹ hiền và đặc biệt là Em! Bông hoa trên đỉnh
núi. Đọc những dòng thơ Đoàn Hữu Nam viết về Bản của tôi ta
như nhìn thấu mọi vật, mọi cung bậc của đời sống để mà yêu thương và say đắm:
Chia nhau cánh rừng
Uống chúng nguồn
nước
Dựng nhà tay nâng
tay đỡ
Giữ bản chung nhau
vót tên
Nhà nhà nương vào lý
lối
Bao năm giời sinh
giời dưỡng
Bấy năm tối lửa tắt
đèn…
Đó
là phẩm chất làm nên tính cách của dân tộc. Tính cách ấy được gìn giữ, đắp bồi
và phát triển, toả sáng trên đỉnh Hoàng Liên để trở thành Lý Lối của
người Dao - Lý Lối, đó là bản sắc của dân tộc. Những đoạn Đoàn Hữu Nam
“bàn về”, “kể về” Lý Lối thật hay, thật “đậm đà bản sắc ”, điều còn thiếu nhiều
trong dòng văn chương các dân tộc thiểu số.
Lý
lối là mặt trời ngày ngày mang lược vàng chải khắp rừng, khắp núi.
Lý
lối là mưa rơi
Mưa
tưới nhuần bờ bãi
Lý
lối là khe lạch
Cộng
vào thành suối, thành sông…
Ở
những đoạn như thế, tác giả thích dùng liên từ Là (Lý lối là...) có cảm giác
hồn cốt dân tộc, tinh hoa dân tộc như dòng suối trong xanh tuôn chảy thành câu
chữ, dệt nên những vần thơ ánh sáng.
Đi
theo chiều sâu của Lý lối trong trường ca ta thật sự bất ngờ, trào dâng bởi
cảnh sắc và nhịp điệu của những phong tục như cấp sắc, đám cưới... của người
Dao (Miêu). Thì đây, cảnh sắc, nhịp điệu của lễ cấp sắc (lễ chuyển đổi “Lượng
biến thành chất” cho người con trai Dao khi đến tuổi 13). Người con trai “vụt
lớn” thành chàng trai dũng mãnh “vào lửa không cháy/ Lý lối cha ông chảy mãi
trong lòng”. Đó là kết quả của sự thăng hoa từ chữ và nghĩa:
“Tôi
bỗng được một cụ già khoác lên vai chiếc áo màu rừng
Đặt
vào tay ngọn bút
Tôi
vung bút lên trời
Hai
chữ bình yên đậu lại
An
lành, phúc đức dâng dâng ”.
Trong
toàn bộ trường ca này nói chung và ở những đoạn nói riêng về Lý lối,
Đoàn Hữu Nam
rất ít kể (hầu như không kể) mà chủ yếu là dựng và dựng! Dòng thơ như tan chảy
theo dòng cảm xúc và chính vì thế mà trong 3 ngày làm lễ cấp sắc người con trai
không chỉ thấy bà mụ, thấy thần linh “trong ma trận người, ma trận rừng, ma
trận giời...” mà còn thấy Em:
Và
Em nữa!
Em
đang tiếp củi cho bếp hay tiếp củi cho mình
Tôi
lột xác hay em đang lột xác
Xin
hãy hỏi giời, hỏi mắt em tôi....
Cây
thơ bồng bềnh, neo đậu và ám ảnh. Còn gì đẹp hơn, trong hơn, say hơn tình yêu
đúng vào khoảnh khắc “chuyển đổi” trong linh thiêng huyền ảo. Huyền ảo, linh
thiêng trong câu thơ ánh sáng Đoàn
Hữu Nam .
Một bút lực dồi dào về tình yêu, niềm yêu như vậy, hẳn
nhiên dành cho Em những vần thơ đẹp, ý thơ đẹp với những câu thơ mang hồn vía
dân ca:
Anh
về vía ở lại
Em
ra đầu hồi thái cỏ ngựa
Vía
sà xuống lưỡi dao
Em
ra cầu ao cho cá ăn
Vía
làm cá nhoi lên đùa trong áo
Em
vào bếp nhóm lửa
Vía
nhập vào khúc củi tươi lấy nước mắt người...
Và
nỗi đau lìa xa:
Ngờ
đâu anh với ngọn đèn
Lẻ
loi, lẻ với hết đêm lại ngày
Làm
sao quên tiếng gọi bầy
Làm
sao quên cảnh xum vầy mong manh
Một
mình cúi trước mênh mông
Nỗi
đau duyên kiếp đang mong cập bờ
Đường
trần còn lối bơ vơ
Thì
còn có kẻ ngóng chờ Người ơi?...
Tan hoà trong cõi thơ Đoàn Hữu Nam để cảm và yêu. Ngẫm ngợi, chiêm
nghiệm giữa cõi tình mênh mông với những câu thơ, đoạn thơ trĩu nặng ân tình,
nhìn sâu vào cõi Người, cõi Đời của một Dân tộc trải nhiều khổ ải, đớn đau theo
dòng Lý lối bền chặt. Hãy yêu say
tận cùng với gió núi, mây ngàn Hoàng Liên Sơn trong Đặc sản Bão trở - Đặc sản Đoàn Hữu Nam. /.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét